Age : 32
Registration date : 09/06/2008
Tổng số bài gửi : 33
Đến từ : Trường Chinh high school
Job/hobbies : Học Sinh
Humor :
Tiêu đề: Thơ Hoàng Quang Thuận Thu Aug 21, 2008 10:28 am
Trong tập Thi vân Yên Tử của Hoàng Quang Thuận có bài thơ về trăng với nhan đề Trăng Yên Tử.
TRĂNG YẾN TỬ
Trăng treo lơ lửng trên cành tùng Trăng rắc vàng lên cánh hoa nhung Sương đêm sực nức mùi hoa đại Mỗi bước trăng trôi giữa núi rừng... Lung linh huyền ảo ánh trăng rơi Tiếng hạc trong đêm tận cõi trời Hạ giới thần tiên hay đất Phật Chị Hằng chú Cuội mãi rong chơi?
Cả bài thơ dạt dào một cảm xúc về trăng. Trăng lênh láng, bàng bạc trong không gian. Trăng chảy tràn cả thời gian. Xưa nay các thi nhân thường sử dụng những “mỹ từ” thuộc tính từ để miêu tả về trăng: Hỡi cô tát nước bên đàng – Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi (Ca dao); Vầng trăng vằng vặc giữa trời - Đinh ninh hai miệng một lời song song (Nguyễn Du); Làn ao lóng lánh bóng trăng loe (Nguyễn Khuyến); Trăng sáng trăng xa trăng rộng quá – Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ (Xuân Diệu); Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ - Vầng trăng từng khuất nửa ở trong nhau (Chính Hữu)... ở đây, nhà thơ lại sử dụng một loạt động từ để miêu tả trăng trong cái nhìn vận động, di chuyển: trăng treo, trăng rắc, trăng trôi, trăng rơi. Dưới ánh mắt của thi nhân trăng hiện lên như một sinh thể có hành động, có tâm tư... Trăng tự nó vốn đã đẹp, vẻ đẹp ấy càng được thăng hoa khi được khúc xạ qua cảnh vật nơi núi rừng Yên Tử. Đến với cõi thiền vào một đêm trăng như thế, cảm giác mơ hồ, huyền ảo khiến thi nhân tưởng mình đang lạc vào mê cung. Chỉ khi âm thanh xuất hiện đột ngột mới làm cho anh sực tỉnh. Tất nhiên không phải là âm thanh ồn ã xô bồ của cuộc sống đời thường, mà là âm thanh riêng biệt nơi cõi thiền: tiếng hạc.
Tiếng hạc trong đêm tận cõi trời Hạ giới thần tiên hay đất Phật
Câu thơ mang âm hưởng của tiên sinh Tản Đà – người trong lúc cao hứng, muốn lên cung quế với chị Hằng để quên bớt những nhức nhối của cuộc sống trần ai. Tiếng hạc của Tản Đà làm xao động cả không gian Tống biệt, gợi cho thi nhân ý thức rõ ranh giới giữa chốn bồng lai tiên cảnh và chốn trần ai. Với Hoàng Quang Thuận, “Tiếng hạc trong đêm tận cõi trời” lại khiến cho thi nhân ngỡ ngàng tự hỏi “ Hạ giới thần tiên hay đất Phật”. Có bài thơ chỉ có vầng trăng huyền ảo, phong cảnh trữ tình, mà không thấy bóng dáng con người trần thế. Dường như cái tôi trần thế của thi nhân cũng đang ẩn mình để không phá vỡ sự mơ hồ, tịch diệt siêu thoát của cảnh vật chốn thiền cung. Những vần thơ Yên Tử của Hoàng Quang Thuận là phương cách để nối kết anh với muôn người, với cổ nhân và các thế hệ mai sau.
Được sửa bởi thanh_kute ngày Thu Aug 21, 2008 10:37 am; sửa lần 2.
thanh_kute Mầm non
Age : 32
Registration date : 09/06/2008
Tổng số bài gửi : 33
Đến từ : Trường Chinh high school
Job/hobbies : Học Sinh
Humor :
Tiêu đề: Re: Thơ Hoàng Quang Thuận Thu Aug 21, 2008 10:32 am
Ngọa vân Yên Tử
Sớm cưỡi mây, chơi cùng non biếc Đêm về bến nghỉ lót trăng nằm Tiếng sáo Thiền ca vui bất tận Ngập tràn Yên Tử trăng trong trăng
Uống trà sớm
Giường trúc hương thơm một chén trà Vui thú thần tiên chỉ có ta Hổ xám nằm chơi bên bờ đá Chim muông chiều tối đến dâng hoa
Ân hận (*)
Đêm nay ta không ngủ Đôi mắt sáng của ngươi Sáng dưới ánh sao trời Cứ nhìn ta thăm thẳm. Chùa Giải oan, cung nữ Phải người về hôm nay? Ôi, ta ân hận quá Không giải thoát cho mày! -------------
(*) Đoàn du khách xuống núi gặp một người dân bản địa bắt được một con Cầy hương ở gần chùa Giải oan. Đoàn du khách cùng tác giả không mua để phóng sinh nên sau này trong lòng ân hận.
Snow_Angel Hiệu trưởng
Age : 32
Registration date : 09/06/2008
Tổng số bài gửi : 199
Đến từ : Tổ chế tạo bom, lớp quăng bom chuyên nghiệp, trường đào tạo khủng bố VN
Job/hobbies : Chọi mìn cấp cao
Humor :